30 tuổi, anh và em là hai đường thẳng song song… vốn chẳng bao giờ cắt nhau. Anh không biết nữa – có lẽ mọi thứ chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, hoặc một trò đùa nữa của cuộc đời này.
Anh – một người mang đầy vết xước. Thất vọng, tổn thương, đau khổ, bị phản bội… có lẽ chẳng còn cảm giác nào mà a chưa từng trải qua. Những năm tháng qua, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại – đến mức a không còn biết mình còn có thể tin vào điều gì nữa.
Anh từng nghĩ… duyên phận là một thứ mơ hồ. Nhiều người nói chuyện hay dùng tới chứ duyên, chứ nó thực ra chẳng tồn tại. Nhưng rồi...anh gặp em...Một người hoàn toàn xa lạ. Anh còn chẳng biết nổi họ tên em là gì. Nhưng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, khi lần đầu tiên gặp em, khi em ngồi xuống bên a, a cảm nhận được một điều gì đó rất lạ – rất nhẹ, nhưng đủ để khiến trái tim a dừng lại một nhịp.
Ngồi cạnh em, tự nhiên mọi thứ trong a dịu xuống. Không còn những ngày giông bão, không còn những vết nứt cũ kỹ, không còn những câu hỏi về tương lai...Chỉ còn lại một khoảng lặng. Một sự bình yên không tên. Một cảm giác mà lâu lắm rồi a mới được chạm tới.
Anh không biết gọi đó là gì nữa. Là duyên? Là định mệnh? Là một cái chạm nhẹ giữa hai người lạc nhau trong biển người? Hay chỉ là ảo ảnh mà trái tim a vẽ ra giữa thế giới cô đơn này?
Chờ một ngày...nếu em đủ dịu dàng để lắng nghe trái tim mình, và nếu em có thể cảm nhận được tình cảm của a...mong rằng a có 1 cơ hội để bước đến bên em...
Không phải vì cô đơn. Không phải vì a muốn lấp đi một khoảng trống nào đó trong đời mình.
Mà là vì...đó là emm...//

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét