25 tháng 10 2025

"Anh cứ tưởng mùa đông là mùa hạ 

mùa xuân sang cũng có lá thu vàng 

Anh cứ tưởng bốn mùa như thế cả 

nên yêu em địa ngục hóa thiên đàng!"

05 tháng 10 2025

"Thứ ta chụp lại là thanh xuân, là năm tháng, là những thứ không thể quay trở lại..."


18 tháng 9 2025

09 tháng 9 2025

Thật khó để tiếp tục...điều gì đó khác...Thời gian vẫn không thể nhạt nhòa như bài hát cũ mà chẳng mấy ai còn nghe...Thế giới vẫn trống rỗng làm sao...

25 tháng 8 2025

Lại sắp hết 1 năm nữa, thêm một tuổi...không còn là một thằng thanh niên trẻ để long nhong bay nhảy rong ruổi trên đường (có lẽ chỉ tạm dừng ai mà biết được). Mấy nay lại thức khuya, suy nghĩ nhiều thứ, nhiều năm rồi, nhiều chuyện đi qua, gặp gỡ nhiều người, bản thân mình cũng không còn muốn kỳ vọng vào điều gì nữa. Chợt cảm nhận được rõ cuộc sống của đàn ông 30 tuổi, cô đơn và nhiều lắm những âu lo, bận rộn.
.
Nhưng mà cũng thú vị. Mỗi một giai đoạn trên con đường của mình là một gam màu rất khác...//

09 tháng 8 2025


"Tôi thích đại dương nhưng không thể lặn xuống đáy

Tôi yêu bầu trời lại chỉ chạm được khoảng không."

23 tháng 7 2025

"Nhắm mắt để ta biết thấy
Bịt tai để ta biết nghe
Đứng lại để ta biết chạy
Ra đi để ta biết về
Ngừng hơi để ta biết thở
Vỗ về để ta biết đau
Quên đi để ta biết nhớ
Xa lạ để ta biết nhau..."


08 tháng 7 2025

30 tuổi, anh và em là hai đường thẳng song song… vốn chẳng bao giờ cắt nhau. Anh không biết nữa – có lẽ mọi thứ chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, hoặc một trò đùa nữa của cuộc đời này.

Anh – một người mang đầy vết xước. Thất vọng, tổn thương, đau khổ, bị phản bội… có lẽ chẳng còn cảm giác nào mà a chưa từng trải qua. Những năm tháng qua, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại – đến mức a không còn biết mình còn có thể tin vào điều gì nữa.

Anh từng nghĩ… duyên phận là một thứ mơ hồ. Nhiều người nói chuyện hay dùng tới chứ duyên, chứ nó thực ra chẳng tồn tại. Nhưng rồi...anh gặp em...

Một người hoàn toàn xa lạ. Anh còn chẳng biết nổi họ tên em là gì. Nhưng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, khi lần đầu tiên gặp em, khi em ngồi xuống bên a, a cảm nhận được một điều gì đó rất lạ – rất nhẹ, nhưng đủ để khiến trái tim a dừng lại một nhịp.

Ngồi cạnh em, tự nhiên mọi thứ trong a dịu xuống. Không còn những ngày giông bão, không còn những vết nứt cũ kỹ, không còn những câu hỏi về tương lai...Chỉ còn lại một khoảng lặng. Một sự bình yên không tên. Một cảm giác mà lâu lắm rồi a mới được chạm tới.

Anh không biết gọi đó là gì nữa. Là duyên? Là định mệnh? Là một cái chạm nhẹ giữa hai người lạc nhau trong biển người? Hay chỉ là ảo ảnh mà trái tim a vẽ ra giữa thế giới cô đơn này?

Nhưng...dù là gì đi nữa, a chỉ muốn em biết rằng, tình cảm a dành cho em là thật. Có lẽ a sẽ vẫn ở đây, ở một góc nào đó – lặng lẽ.
Chờ một ngày...nếu em đủ dịu dàng để lắng nghe trái tim mình, và nếu em có thể cảm nhận được tình cảm của a...mong rằng a có 1 cơ hội để bước đến bên em...

Không phải vì cô đơn. Không phải vì a muốn lấp đi một khoảng trống nào đó trong đời mình.

Mà là vì...đó là emm...//

08 tháng 2 2023


Lấy thành phố...rửa qua mưa
Thấy thành phố mới như chưa trải đời
.
Lấy lý tưởng nói ra lời
Chợt nghe hiện thực rối bời tâm can
.
Lấy giấc mơ đổi bình an
Ngờ đâu lạc chợ trần gian điên rồ
...
..
.
Lấy thơ mua sự hồ đồ
Mọi người bán cái mơ hồ cho nhau...

30 tháng 11 2022

Hôm nay anh quay về với bốn bức tường

trốn tránh bản thân mình trong gương

đôi khi anh cũng không định hướng

chẳng biết đâu mới là một con đường?

06 tháng 9 2022

Nhiều năm rồi mới bình lặng như bây giờ. Thật lười để bắt đầu thêm một điều gì đó mới...vì ta đã mất quá nhiều 🙂